truyện chữ full – Tinh hoa Công nghệ https://tinhhoacongnghe.com Sat, 02 Mar 2024 16:04:24 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.6.2 Phán Quyết của Thẩm Phán [ FULL ] https://0222801001.com.tw/phan-quyet-cua-tham-phan-full/ Sat, 02 Mar 2024 16:04:19 +0000 https://0222801001.com.tw/?p=7007

Chương 1 : Cửu Hòa Đã Cập Nhật Chương Mới !

“Cửu Hòa đã cập nhật chương mới!”

Tin tức vừa truyền ra, học sinh trong lớp lập tức xúm lại.

“Vãi, chương lần này là vụ án giết người trong con hẻm vào một đêm mưa, thật k1ch thích quá đi.”

“Không hổ danh là Cửu Hòa, cập nhật chương mới chưa tới mười phút mà đã có tới một vạn bình luận bên dưới rồi!”

“Cô ấy đã ngừng đăng gần một tuần, tất nhiên mọi người đều nóng lòng chờ đợi lắm rồi…”

Ai nấy cũng thảo luận về chương mới nhất của Cửu Hòa, một tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng nhất trên mạng.

Trình Hàm ra vẻ thản nhiên nói ra một câu:

“Xong kỳ thi tháng này, có thời gian thì mình sẽ tranh thủ viết nhanh hơn.”

Đám học sinh xung quanh sửng sốt, sau đó có người nhanh nhạy bắt lấy điểm chính:

“Cậu có ý gì? Trình Hàm, chẳng lẽ cậu là Cửu Hòa Đại Đại sao?”

Trình Hàm ngồi ở trên bàn, hếch cằm lên sơn móng tay, cô ta nghe thế thì chỉ giơ tay ra dấu im lặng: “Các cậu đừng có mà truyền tin khắp nơi, đây chỉ là sở thích cá nhân của mình thôi, mình không muốn người khác biết được danh tính của mình. Đối với mình, điều quan trọng nhất bây giờ là thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.”
Cả lớp bùng nổ ngay lập tức, mọi người ai ai cũng bàn tán xôn xao:

“Vãi, cậu cũng khiếp thật đấy Trình Hàm, đã con nhà giàu thì thôi đi, thế mà không những học hành giỏi giang, lại còn tài hoa như vậy nữa!”

“Cửu Hòa Đại Đại, cậu có thể ký tên cho mình không?”

“Trời ạ, mình có thể khoe khoang cả đời luôn đó!”

Nghe những lời này, tôi lặng lẽ cất điện thoại vào một góc rồi ngước lên nhìn Trình Hàm.

Chỉ với một cái liếc mắt này, tôi không biết mình đã chạm phải dây thần kinh nhạy cảm nào của cô ta.

Trình Hàm cầm cốc nước trên bàn ném thẳng vào đầu tôi.

“Chết tiệt, mày nhìn cái gì!”

Mắt tôi đột nhiên tối sầm đi, tôi sờ lên trán mình, vài giọt máu đã chảy xuống.
Mọi người trong lớp nhìn tôi, nhưng chẳng ai lên tiếng.

Như thường lệ, Trình Hàm vẫy tay với hai cô gái khác, họ ngầm hiểu rồi kéo tôi vào nhà vệ sinh.

Đầu tôi bị ấn xuống nước trong bồn rửa mặt, cho đến khi tôi sắp chết ngạt thì mới được kéo lên.

Trình Hám túm lấy tóc tôi, tôi cảm giác như da đầu mình bị xé toạt ra vậy.

Cô ta nhìn dáng vẻ thống khổ của tôi và cười nhạo: “Tụi bây nhìn mặt nó đi, có khác gì một con chó sắp chết hay không cơ chứ, cười chết mất thôi. Này con đ*, lần sau còn dám nhìn tao như vậy, tao sẽ móc mắt mày ra.”

Sau khi nguôi giận, cô ta mới dẫn người rời đi.

Tôi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, bỗng nhiên điện thoại trong túi kêu một tiếng “ding”.

Tôi lấy ra xem, là một tin nhắn riêng —

“Mày đang ở trường chuyên Thanh Thành đúng không? Tao tìm được mày rồi, Cửu Hòa.”

2.

Tôi thong thả đăng xuất khỏi tài khoản tác giả, sau đó dùng tài khoản ảo đăng một bài viết lên diễn đàn Nhất Trung, đính kèm cả ảnh của Trình Hàm và ghi thêm dòng chữ: [Cửu Hòa Đại Đại!! Ngoài đời thật sự vừa gầy vừa đẹp】
Trình Hàm không biết thật ra tôi mới là Cửu Hòa – người đã viết “Hồ sơ của thẩm phán”.

Hơn nữa, cô ta cũng không biết rằng chương mới nhất của bộ truyện đó – vụ án giết người trong con hẻm vào một đêm mưa – là có thật, vì tôi chính là nhân chứng cho vụ án đó.

Mà tên sát nhân kia đã nhắm vào tôi rồi.

Việc Trình Hàm trắng trợn tuyên bố mình là tác giả ở trong lớp chắc chắn đã kéo cô ta vào vòng xoáy nguy hiểm.

Nhưng… chuyện đó liên quan gì đến tôi?

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy một vài người đang cười cười nói nói đi ra từ phòng bên cạnh, theo sau là một chàng trai với cơ thể lấm lem và đầu tóc ướt sũng.

Cậu ấy cúi đầu nên tôi không thấy rõ mặt, nhưng chẳng cần đoán cũng biết, cậu ấy cũng giống như tôi, đều là đối tượng bị bắt nạt trong ngôi trường cấp ba này.

Còn Trình Hàm và tên bắt nạt Từ Văn Hạo kia lại là những học sinh ưu tú của trường.

Cậu ta cũng thường xuyên xuất hiện trên một số tờ báo với hình ảnh của một thiên tài tướng mạo xuất chúng, tài đức vẹn toàn.

Từ Văn Hạo nhìn tôi và nở nụ cười thật hèn hạ: “Này, Khương Hòa lớp 3.”

Cậu ta nhìn lướt qua bộ quần áo xộc xệch của tôi rồi chợt tiến lại gần thì thầm:

“Tối nay gặp.”

Tôi phát tởm mất thôi.

Chuông tan học vừa vang lên, tôi đang định chạy thì bị Trình Hàm túm lấy tóc: “Chạy làm gì? Đi, hôm nay tao dẫn mày đến chỗ này chơi vui lắm.”

Tôi bị họ lôi ra cửa sau.

Từ Văn Hạo và những người khác đang đợi ở đó.

Một chiếc ô tô sang trọng từ từ tấp vào lề, Từ Văn Hạo lên xe trước, tôi còn chưa kịp kêu cứu thì họ đã bịt miệng tôi lại rồi lôi tôi lên xe.

“Chú Trần, đi thẳng tới quán bar ON.”

Tôi như ngồi trên đống lửa.

Quán bar tên ON kia là thiên đường của những kẻ giàu có, tôi nghe nói chỉ cần đưa tiền là nơi đó sẽ cung cấp mọi thứ bạn cần.

Thấy còng tay và roi da trong mấy chiếc túi họ mang theo, lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi cố gắng nhảy ra khỏi xe vài lần, nhưng lần nào cũng bị bọn chúng bắt lại được.

Ngay khi Từ Văn Hạo bắt đầu động tay động chân với tôi thì đột nhiên chiếc xe lại thắng gấp.

Từ Văn Hạo ngồi không vững nên người nhào về phía trước.

“Mẹ kiếp! Ông lái xe kiểu quái gì vậy…”

Rồi cậu ta im bặt, giọng nói chợt run rẩy vì hoảng sợ: “Ông, ông, ông là ai? Ông không phải chú Trần!”

Qua kính chiếu hậu trong xe, tôi nhìn thấy một đôi mắt sắc lẹm hệt như rắn rết.

3.

Giây tiếp theo, đầu tôi trở nên nặng trĩu, rồi tôi từ từ lâm vào trạng thái hôn mê.

Đến khi tỉnh lại, trước mắt tôi chỉ là một màu trắng toát.

Đây là một căn phòng kín, tay chân của chúng tôi bị trói bằng xích sắt, chỉ có đầu là cử động được.

Từ Văn Hạo và tên đàn em Vương Hổ của cậu ta vừa tỉnh dậy đã bắt đầu chửi rủa:

“Tên nào! Rốt cuộc mày muốn làm cái quái gì vậy?”

Trình Hàm giả vờ bình tĩnh: “Ông muốn tiền hả? Chỉ cần không làm hại tôi thì bố tôi sẽ cho ông rất nhiều tiền.”

Từ Văn Hạo cũng nói: “Đúng! Nhà tao rất giàu! Mày muốn bao nhiêu?”

Họ la hét ầm ĩ một lúc lâu nhưng chẳng có ai trả lời.

Tôi thu mình vào một góc, đầu óc trống rỗng.

Có phải kẻ giết người đã bắt cóc chúng tôi không?

Đám Trình Hàm rất giàu có, nói không chừng tên giết người sẽ thả chúng đi để lấy một số tiền lớn.

Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, tôi phải làm sao đây?

Tim tôi đập loạn xạ, chỉ biết trốn vào trong góc nhìn đám người Từ Văn Hạo đang dần nổi điên vì thương lượng không thành, nhưng cũng chẳng có ích gì.

Ba tiếng sau đó.

Cánh cửa được mở ra.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đeo mặt nạ, không rõ tuổi tác hay tướng mạo xuất hiện ở cửa, mọi người trong phòng đều kinh hãi trốn vào trong góc.

Bởi vì người đàn ông đang cầm trên tay một chiếc rìu đẫm máu.

Đáng ngạc nhiên là giọng nói của hắn ta lại rất cuốn hút:

“Cửu Hòa, tao tìm thấy mày rồi.”

Tôi ngẩng phắt lên, quả nhiên là hắn ta!

Tối thứ sáu tuần trước trời đổ cơn mưa to, tôi đang đi trong con hẻm duy nhất dẫn về nhà thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa đang kéo lê một xác người bước ra ngoài.

Tôi nhìn thấy hắn ta, và tất nhiên hắn ta cũng nhìn thấy tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã vội vã quay đầu chạy đi mất.

Có lẽ hắn ta cũng chỉ nhìn thấy bộ đồng phục học sinh của tôi mà thôi.

Lúc này đây, tất cả mọi người đều sững sờ.

Từ Văn Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp, cậu ta kinh hãi nhìn Trình Hàm: “Cậu ấy! Cậu ấy là Cửu Hòa! Người ông đang tìm chính là cậu ấy!”

Trình Hàm lập tức chửi rủa cậu ta, trong lúc đó, người đàn ông kia kéo chiếc rìu bước tới càng lúc càng gần.

Hắn ta cúi xuống, mỉm cười nhìn cô ta:

“Đêm đó mày cũng thấy rồi nhỉ, hiện trường án mạng của tao…”

Cuối cùng Trình Hàm cũng vỡ òa khóc lớn:

“Không phải tôi! Tôi không phải là Cửu Hòa, thật sự không phải tôi mà!”

Vương Hổ và Từ Văn Hạo, mỗi người một câu thêm dầu vào lửa:

“Làm sao có thể, chính miệng cậu thừa nhận lúc ở trong lớp mà.”

“Chiều hôm đó hầu như cả trường đều biết!”

“Có người mò được địa chỉ của Cửu Hòa, chính là ở trường học của chúng ta…”

Trình Hàm điên cuồng lắc đầu: “Mẹ kiếp, bọn mày chỉ muốn tao làm vật tế mà thôi! Thật sự không phải tôi! Khương Hòa… Khương Hòa! Lúc đó mày cũng có mặt ở đó, tao chỉ nói đùa thôi đúng không?”

Trình Hàm nhìn tôi như nhìn cọng rơm cứu mạng.

Nhưng chẳng có sự cầu xin nào trong ánh mắt cô ta cả, thay vào đó là sự đe dọa mà tôi đã quá đỗi quen thuộc.

Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của người đàn ông u ám như rắn độc: “Nói cho tao biết, cô ta là ai?”

Tôi bình thản nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta:

“Cậu ấy là Cửu Hòa, chính cậu ấy đã thừa nhận điều đó.”

4.

“A!!! Con khốn! Mày cố ý!”

Trình Hàm muốn xông lên, nhưng người đàn ông đã nắm lấy tóc cô ta, phớt lờ tiếng khóc thảm thiết mà kéo cô ta ra khỏi phòng.

Tiếng van xin từ từ biến mất, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Lần này, không còn ai lên tiếng nữa.

Từ Văn Hạo đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng không kìm được mà gào khóc gọi mẹ.

Tôi cũng sợ, nhưng khao khát trả thù mãnh liệt và niềm vui sướng khi trả thù thành công đã chiếm lấy tâm trí tôi.

Từ trước tới giờ chưa có khoảng khắc nào vui sướng hơn lúc này.
Chẳng biết qua bao lâu, Trình Hàm được kéo trở về.

Phần thân trên của cô ta ướt sũng như bị ai đó nhét vào một cái thùng nước lớn, người thì ỉu xìu hệt một con cá chết, cứ liên tục khạc nước xuống đất.

Ngày hôm sau, khi chúng tôi còn đang mơ mơ màng màng thì người đàn ông kia lại xuất hiện, lần này hắn ta đưa Từ Văn Hạo đi.

Nghe tiếng hét càng lúc càng xa, lòng tôi dễ chịu hơn bao giờ hết.

Ngày thứ ba, đến lượt Vương Hổ.

Đến ngày thứ tư, cơn đói cồn cào và sự thiếu nước đã lấn át nỗi sợ hãi trong tôi, thậm chí tôi còn mong tên sát nhân kia xuất hiện sớm một chút.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Tôi đi theo sau người đàn ông mà đầu óc cứ quay mòng mòng vì thiếu nước ba ngày liền.

Thật ra tôi đã lên kế hoạch xong cả rồi.

Trước khi bị tên hung thủ này giết c.h.ế.t, ít nhất tôi sẽ kéo thêm một người chịu tội chung:

“Đừng g.i.ế.t tôi, tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết Trình Hàm chính là Cửu Hòa. Mấy ngày trước Trình Hàm kể với tôi rằng cậu ta đã nhìn thấy gì đó trên đường trở về nhà, thế nên cậu ta đã tận dụng việc ấy làm tư liệu để viết tiểu thuyết.”

Người đàn ông đeo mặt nạ ung dung nhìn tôi, sau đó hắn ta vươn tay mở cửa của một gian phòng khác, tôi do dự trong chốc lát rồi lảo đảo đi theo sau.

Tôi vừa bước vào trong đã ngây cả người.

Đây là một căn phòng tràn đầy sức sống, có đồ dùng cho nhà bếp, có dụng cụ tập thể dục và một chiếc ghế sofa màu vàng trông rất thoải mái.

“Muốn ăn chút gì không?”

Người đàn ông đến trước tủ lạnh và hỏi tôi.

Tôi chẳng biết hắn ta muốn làm gì, sau lưng vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Thấy tôi không nói gì, người đàn ông quay người lại, dừng một giây rồi tháo mặt nạ ra.

Tôi trợn to mắt.

Chính là cậu ấy.

Cậu nhóc bị bắt nạt của lớp 1, người có tóc mái che khuất cả mắt, tính cách âm u ảm đạm – Lâm Quy.

Mấy ngày trước cậu ấy còn bị đám Từ Văn Hạo kéo vào phòng vệ sinh để bắt nạt. Nhưng hiện tại, vị trí của cậu ấy đã đảo ngược rồi. Lúc này đây, cậu ấy đã thành đao phủ, phong thái trên người cũng hoàn toàn thay đổi.

Lâm Quy đặt một đ ĩa bánh ngọt lên bàn, sau đó rót một ly nước thật lớn cho tôi.

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn mời cậu ăn một bữa mà thôi, nhân tiện giục cậu ra truyện nhanh hơn, Cửu Hòa.”

!

Cậu ấy biết Cửu Hòa là tôi!

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.

Nhưng khát vọng sống sót khiến tôi bỏ qua hết thảy, tôi vội hớp một ngụm nước, nhét thêm một miếng bánh ngọt vào miệng, cuối cùng cũng được sống lại rồi.

Lâm Quy mang cho tôi một miếng thịt khác, tôi cảnh giác lắc đầu.

Cậu ấy nhún vai, chỉ vào ghế sofa: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi, khoảng một tiếng nữa tôi đưa cậu về.”

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, có thế nào thì cũng chết, thế nên tôi mạnh dạn leo lên sofa ngủ một giấc.

Một giờ sau, Lâm Quy đánh thức tôi dậy.

Trước khi đưa tôi về, cậu ấy bất ngờ tiến lại gần rồi đưa tay quệt mẩu bánh mì còn dính trên khóe miệng tôi, sau đó cười khẽ:

“Có rất nhiều camera trong phòng, cậu nhớ chú ý hình tượng một chút, ngoài ra… Sau này sẽ có tiết mục hay, cậu đừng sợ.”

Cậu ấy đặt một chiếc tai nghe được giấu kín vào tai tôi.

Sau khi trở lại căn phòng kia, tôi vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ đến những lời Lâm Quy nói mà không khỏi rùng mình.

Trong căn phòng này, khắp nơi đều có camera sao?

Chương 2 : Đều là do nó tự chuốc lấy !

Cùng lúc đó, tất cả những nơi có gắn màn hình LED như trung tâm mua sắm, trường học hay đường phố ở Thanh Thành đều tắt ngúm.

Một giây sau, đống màn hình đồng loạt nhấp nháy, sau đó hình ảnh màn hình giám sát của một phòng kín chợt hiện lên.

Tất cả học sinh và người đi đường đều sững sờ, cứ tưởng đang chiếu chương trình gì đó.

Cho đến khi màn hình xuất hiện hình ảnh Từ Văn Hạo đang la hét cầu cứu với những giọt nước mắt chảy dài trên mặt.

Tất cả học sinh trường của chuyên Thanh Thành chen chúc trước màn hình LED bàn tán.

“Không phải đây là đám người Từ Văn Hạo vừa mất tích đấy sao?”

“Vãi thật! Bọn họ thật sự bị bắt cóc…”

“Bọn bắt cóc cũng to gan thật, dám phát sóng trực tiếp cơ đấy!”

Cảnh sát lập tức mở một cuộc điều tra sau ba ngày ròng rã tìm người.

Nhà họ Từ và nhà họ Trình lòng như lửa đốt chạy thẳng tới đồn cảnh sát, lại còn dùng tiền và quyền lực gây sức ép để cảnh sát để mau chóng cứu người.

Tuy nhiên, kết quả khiến mọi người vô cùng bất ngờ.

“Tin tặc này cao tay quá, tín hiệu đã bị mã hóa mấy tầng, ít nhất phải mất năm ngày mới có thể bẻ khóa địa chỉ IP…”

“Tên bắt cóc có liên lạc với gia đình chưa?”
“Vẫn chưa!”

Cảnh sát bối rối: “Rốt cuộc hắn muốn làm cái quái gì thế…”

6.

Lâm Quy đẩy tôi vào rồi liếc nhìn tôi, tôi hiểu ý nên vội giả vờ như vừa bị tra tấn vô cùng dã man, nằm thoi thóp trong góc.

Tôi thấy cậu ấy chậm rãi bưng một bình nước vào phòng và đặt ở chỗ xa mọi người nhất.

Từ Văn Hạo đã khát đến phát điên nên lăn lộn lao tới, nào ngờ bị Lâm Quy đá ra xa.

Cậu ấy cất giọng nói lạnh lùng:

“Chơi trò chơi đi. Tôi hỏi, các người đáp. Ai trả lời được thì ly nước này sẽ là của người đó.”

Đám Trình Hàm chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu còn tiếp tục thiếu nước thì bọn họ sẽ xong đời.

Trình Hàm nuốt nước bọt: “Câu hỏi là gì?”

Lâm Quy cười khẩy: “Trước đây trong lớp 1 của trường chuyên Thanh Thành có một học sinh tên là Trần Mộng. Thành tích cô ấy rất tốt, nhưng sau một cuộc thi thì cô ấy đột nhiên bỏ học. Tại sao?”

Trình Hàm chợt trợn to mắt.
Cô ta vừa thảng thốt nhìn Lâm Quy vừa lùi lại phía sau như gặp phải ma:

“Anh là ai? Anh biết những gì?”

Lâm Quy chỉ nhìn cô ta và mỉm cười.

Trình Hàm nhìn Lâm Quy như thể trông thấy một con quái vật đáng sợ, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không khát, tôi không uống đâu.”

Lâm Quy nhún vai, Trình Hàm đã bị đẩy xuống nước vào ngày đầu tiên nên ít nhiều gì cũng uống được chút nước, nhưng Từ Văn Hạo và Vương Hổ thì sắp đạt tới giới hạn rồi.

Vương Hổ luống cuống xông lên:

“Tôi biết!”

Hắn liếc nhìn Trình Hàm, sau đó nuốt nước bọt kể lại:

“Trần Mộng học giỏi, lại còn xinh nữa. Vào năm lớp 10, trường muốn chọn một người làm đại sứ hình ảnh, ban đầu người được chọn chính là cậu ấy…”

Trình Hàm bắt đầu điên cuồng hét lên: “Mẹ kiếp! Câm miệng!”

“Sau đó, Trình Hàm nhờ chúng tôi chụp vài bức ảnh của Trần Mộng, dùng thứ đó để ép cậu ấy nghỉ học. Tất cả đều là do Trình Hàm xúi giục, tôi chỉ lấy một ít tiền thôi. Quần áo là do người khác lột ra, không liên quan gì đến tôi! ”
Chiếc camera ẩn trong góc lặng lẽ lóe lên ánh sáng đỏ mờ nhạt.

Lời khai của Vương Hổ tựa như một quả bom.

Tất cả học sinh, người qua đường và cảnh sát đang xem hình ảnh trên màn hình LED đều bùng nổ.

“Hóa ra Trần Mộng bỏ học vì chuyện này!”

“Mẹ kiếp, Trình Hàm đúng là súc vật, thế mà tôi còn coi cậu ta như nữ thần, thật ghê tởm.”

“Chỉ vì nhà cậu ta có tiền mà cậu ta muốn làm gì thì làm ư? Có còn công bằng hay không thế?”

Đồn cảnh sát chìm trong im lặng.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cha mẹ của Trình Hàm và Vương Hổ, dù ít hay nhiều thì trong mắt họ đều toát lên vẻ căm ghét.

Nhà họ Trình chột dạ la to:

“Chuyện này quan trọng lắm à? Việc quan trọng bây giờ là cứu con gái của tôi! Các người còn không nhanh lên đi!”

Viên cảnh sát phụ trách bẻ khóa IP liếc ông ta:

“Hay là các người tự tìm nhé?”

“Vậy có thể tắt mấy thứ này trước đi, được không?”

“Tôi kiến nghị ông nên xem cái này.”

Cảnh sát đưa ra một bức thư có in dòng chữ: [Mười ba màn hình LED, nếu tắt một cái thì tôi sẽ giết một người.]

Giờ đây ai nấy cũng đều lâm vào bế tắc.

Gia đình của Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ đành về nhà chuẩn bị tiền chuộc, họ không biết khi nào thì bọn bắt cóc sẽ đòi tiền.

Nào ngờ trên đường lại bị một cặp vợ chồng chặn lại.

Đó chính là cha mẹ của Trần Mộng. Sau khi biết được sự thật, họ khóc nức nở chặn trước chiếc xe ô tô đắt tiền, muốn đòi lại lẽ phải cho con gái mình.

Mẹ của Trình Hàm cáu kỉnh xua tay, còn gã tài xế thì bước xuống xe đẩy cha mẹ của Trần Mộng xuống đất một cách thô bạo.

Người qua đường đều dừng lại xem trò vui.

Gã tài xế định lên xe rời đi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh đột nhiên hiển thị trên màn hình LED của trung tâm mua sắm ở gần đó thì sợ hãi gõ vào cửa kính sau.

Phụ huynh của đám người bị bắt cóc sốt ruột nhìn qua.

Trên màn hình LED là hình ảnh Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ với chiếc mũi bầm tím, khuôn mặt sưng tấy chẳng rõ sống chết.

Ngoài ra còn có một dòng chữ nổi bật trên đó:

“Tôi muốn xem hình ảnh gia đình thủ phạm quỳ gối chuộc tội với nạn nhân. Thời gian đếm ngược là một tiếng, nếu không thấy được cảnh ấy, tôi sẽ tùy ý giết một trong ba người này, đoán xem đó là ai nào?”

Ba gia đình chết lặng.

Còn cha mẹ của Trần Mộng thì chỉ biết gào khóc trong đau đớn khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra với con gái của mình.
Vương Hổ uống một hơi cạn sạch cốc nước, sau đó gã kiệt sức nằm vật xuống đất.

Lâm Quy rót một ly khác, ra hiệu cho Trình Hàm và Từ Văn Hạo có thể tiếp tục trò chơi.

Nhưng cả hai đều chột dạ nên quay mặt đi, sợ Lâm Quy lại hỏi thêm gì nữa.

Đêm xuống, trong căn phòng kín chỉ có mấy người chúng tôi, đám Trình Hàm vẫn còn hy vọng tìm được đường trốn thoát.

Tôi mới thiếp đi chưa được bao lâu thì Trình Hàm đột nhiên nổi điên, cô ta túm lấy tóc tôi và chửi bới: “Con khốn, thấy kết cục bây giờ của tụi tao, mày có vui không?”

Dù cho cơ thể đang cạn kiệt sức lực nhưng cô ta vẫn giơ tay tát thẳng vào mặt tôi, còn tôi thì đáng thương nép mình vào góc, cầu xin lòng thương xót:

“Làm ơn đừng đánh tôi mà…”

Tôi liếc nhìn camera trong góc, đảm bảo rằng cảnh này đã được ghi lại rõ ràng.

Ngay khi Trình Hàm gọi Từ Văn Hạo đến để tra tấn tôi nhiều hơn thì giọng nói của Lâm Quy chợt phát ra từ chiếc tai nghe ẩn:

“Được rồi, phát sóng trực tiếp đã tạm dừng, cậu có thể phản kích rồi đấy.”

Vừa dứt lời, tôi chặn tay Trình Hàm lại và vặn mạnh, sau đó đạp vào bụng cô ta không thương tiếc.

Trình Hàm thét lên rồi ngã xuống đất.

Từ Văn Hạo chửi thề một câu rồi xông tới định đánh tôi. Tôi túm chặt lấy tóc cậu ta, sau đó vòng tay siết chặt cổ cho đến khi cậu ta sắp ngạt thở mới chịu buông ra.

Sáng nay, tôi không những ăn no uống no mà còn ngủ được hẳn một giấc.

Còn bọn họ đã không có gì vào bụng suốt ba bốn ngày ròng, dù có là con trai thì cũng không mạnh bằng tôi đâu.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ:

“Tình thế hiện tại của các cậu không ổn đâu, vậy nên tôi khuyên các cậu đừng có mà khiêu khích tôi. Dù sao… nơi này cũng chẳng còn ai “cơm bưng nước rót” cho các cậu, nếu thật sự dồn tôi vào đường cùng, với tình hình tự lực cánh sinh của các cậu bây giờ, tôi có chết cũng sẽ kéo theo mấy người các cậu chết chung đấy.”

Trình Hàm ôm bụng mắng tôi:

“Đồ ch ó đẻ…”

Tôi cười nhẹ:

“Tôi có đề xuất thế này. Lần sau, các cậu cứ trả lời mấy câu hỏi của người kia đi. Dẫu sao, được sống sót trở về mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa… dù nói gì thì cũng chỉ có người trong phòng này biết, việc gì phải xoắn?”

Trình Hàm và Từ Văn Hạo nhìn nhau.

Vương Hổ bị hai người kia cô lập từ lúc trả lời câu hỏi nên bây giờ lập tức phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta chỉ có mấy người, nói ra sự thật thì đã sao? Điều quan trọng nhất bây giờ là có thể thoát ra ngoài mà.”

Có lẽ họ đã bị thuyết phục, nghĩ rằng chỉ cần thoát ra là tên bắt cóc sẽ bị đưa ra trước công lý, còn nhỏ học sinh không chốn nương tựa như tôi thì mặc cho bọn họ xử trí.

Vậy thì còn sợ gì nữa?

Thế nên, bọn họ đã bình tĩnh hơn nhiều khi thấy Lâm Quy trở lại vào ngày hôm sau, có điều thể chất của ai cũng đã đạt đến giới hạn.

Lâm Quy mang đến vài mẩu bánh mì và một bình nước.

Cậu ấy ung dung ngồi trong góc khuất của máy quay và bắt đầu đặt câu hỏi.

“Câu hỏi mới. Sau khi Trần Mộng nghỉ học không lâu, có một học sinh nam học lớp 11 đã chết. Tên cậu ấy là gì?”

Trình Hàm nuốt nước bọt: “Hạ… Hạ Diên.”

Vụ việc Hạ Diên, học sinh lớp 11 trường chuyên Thanh Thành nhảy lầu t.ự t.ử còn được đưa tin vào thời điểm đó.

Nhưng vì cậu ấy học không giỏi và cũng không thích tiếp xúc với người khác, cho nên cảnh sát nhanh chóng kết luận đây là một vụ t.ự s.á.t rồi khép lại vụ án.

Khi đó, nhà trường cũng tốn mất một khoản tiền.

Lâm Quy đưa bánh mì và nước cho cô ta, Trình Hàm lập tức ăn ngấu nghiến.

“Câu hỏi tiếp theo, Hạ Diên chết như thế nào?”

Từ Văn Hạo yếu ớt bò tới: “Nhảy lầu t.ự s.á.t!”

“Chậc.”

Lâm Quy giật lại ổ bánh mì, cúi đầu nhìn cậu ta như thể đang lên án người nọ chẳng biết thành thật.

Từ Văn Hạo chỉ do dự vài giây, sau đó nuốt nước bọt nhìn Trình Hàm ăn bánh mì.

Dường như nhớ tới lời tôi nói tối qua, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói:

“Là tao đẩy nó xuống.”

Tất cả những người đang xem phát sóng trực tiếp trên màn hình LED đều rơi vào im lặng.

Cha mẹ của Từ Văn Hạo tái mặt ngay lập tức.

Cùng lúc đó, cả trường sôi sục hẳn lên.

“Hạ Diên không nhảy lầu t.ự t.ử!”

“Uổng công tôi còn nghĩ rằng Từ Văn Hạo và Trình Hàm chính là Kim Đồng Ngọc Nữ của trường mình, không ngờ hai người họ kẻ nào cũng ghê tởm muốn chếc…”

“Đợi đã, có thể là Từ Văn Hạo bịa ra để tự vệ…”

“Đúng vậy, Từ Văn Hạo đẹp trai thế cơ mà, lại còn rất lễ phép nữa.”

“Các cậu trông mặt mà bắt hình dong đấy à?”

“Từ Văn Hạo là kiểu mặt người dạ thú đó nha, ai có mắt nhìn là thấy ngay tâm tư của cậu ta xấu xa đến thế nào.”

“Nhưng gia cảnh và thành tích của Từ Văn Hạo tốt đến thế cơ mà, thậm chí cậu ấy còn chẳng liên quan gì đến Hạ Diên, tại sao lại phải giết cậu ta chứ?”
“Câu hỏi mới, tại sao cậu lại đẩy cậu ta?”

Từ Văn Hạo im lặng không nói gì, cậu ta đã ăn được một miếng bánh mì và uống một ngụm nước, thế nên cũng thận trọng hơn ban nãy.

Lúc này Trình Hàm mới phát hiện có gì đó không đúng, cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ:

“Không đúng, mày cũng chưa ăn gì cả, chẳng lẽ mày không đói à? Chưa kể hôm qua mày vẫn còn sức đến thế…”

Cô ta còn chưa nói xong thì tôi và Lâm Quy đã liếc nhìn nhau.

Sau đó tôi lao như tên bay đến chỗ Lâm Quy, giật lấy miếng bánh mì trên tay cậu ấy rồi nhét vội vào miệng.

Cả Trương Hàm và Từ Văn Hạo đều sững sờ.

Tôi vừa nhai vừa nói: “Tôi không biết câu trả lời, nhưng tôi sắp đói c.h.ế.t rồi. Được thì mau tới g.i.ế.t tôi đi, g.i.ế.t tôi đi này!”

Vậy mà Lâm Quy thực sự nắm lấy cổ áo sau lưng tôi rồi kéo tôi ra ngoài, đám Từ Văn Hạo sợ đến mức không dám thở.

Tôi bắt đầu la hét kêu cứu cho đến khi càng lúc càng xa căn phòng kia.

Lâm Quy buông tay, nhịn không được mà bật cười.

“Cậu không sợ à? Thật sự muốn chọc tôi tức điên lên sao?”

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: “Ngay từ lúc cậu hỏi những câu đó, tôi đã biết mục đích của cậu là gì rồi”.

Lâm Quý nhún vai.

Sau khi vào phòng nghỉ của cậu ấy, chúng tôi nấu hai bát mì để ăn.

Lâm Quy còn cho tôi xem một đoạn video quay lại cảnh cha mẹ của Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ quỳ trước cha mẹ Trần Mộng trên một con phố đông đúc.

Cậu ấy vừa xem vừa nở nụ cười thật mãn nguyện.

Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc về cuốn tiểu thuyết của tôi.

Lâm Quy nói rằng có một sơ hở trong vụ án giết người mà tôi đã viết, hôm đó, cậu ấy đã dùng dây gai thay vì dây nylon để trói nạn nhân.

Tôi khựng lại: “Tại sao cậu lại giết người đó?

Lâm Quy dựa người vào ghế, buông lỏng hai tay: “Cậu còn nhớ thời gian trước, thời sự có đưa tin một người chồng đi báo án, nói rằng vợ mình đã mất tích không? Thật ra, vào một đêm mưa, anh ta đã trói vợ mình bằng sợi dây gai và ném xuống sông Tây Giang. Tôi chỉ tái hiện y hệt chuyện đó với anh ta mà thôi. Nhưng tôi đâu có giết người đó. Anh ta bị treo dưới cây cầu Tây Giang, hằng ngày đều có người cho anh ta ăn chút gì đó đảm bảo rằng anh ta sẽ không chết. Tôi cũng đã tìm thấy tất cả bằng chứng về vụ giết người của anh ta, nhẩm thời gian thì chắc phía cảnh sát đã nhận được rồi. Cơ mà anh ta có thể sống sót đến khi được giải cứu hay không thì còn phải xem vận may.”

Lúc cậu ấy nói những lời này, tôi cảm thấy máu trong người cứ sôi sùng sục lên.

Cảm giác như thể mình cũng đang tham gia vào kế hoạch thay trời hành đạo này.

Chúng tôi càng nói càng nhận ra quan điểm của cả hai có rất nhiều điểm tương đồng. Chẳng hạn như chúng tôi đều ấp ủ mong muốn trả thù vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại chẳng có nơi nào để giải tỏa.

Điểm khác biệt chính là Lâm Quy đủ mạnh để thực hiện mục tiêu trả thù này.

Tuy nhiên, có một điều duy nhất tôi không hiểu.

“Tại sao cậu lại kể cho tôi nghe những chuyện đó?”

“Bởi vì cậu là bậc thầy nói dối.”

Lâm Quý mỉm cười như nhìn thấu cả thảy: “Logic của cậu chặt chẽ, lời nói dối của cậu hầu như không có kẽ hở, quan trọng là cậu biết cách khiến chúng trở nên nhất quán. Cho nên, ngay từ ban đầu không phải là tôi tìm cậu, mà là cậu cố ý cho tôi vào tiểu thuyết, lại còn bỏ tiền chạy thật nhiều quảng cáo để chắc chắn rằng tôi có thể thấy được nó. Cậu khiến tôi chủ động tìm đến cậu, tôi cũng muốn hỏi một câu, tại sao cậu lại kiếm tôi?”

Tôi ngước nhìn cậu ấy.

“Vốn dĩ tôi chỉ định khiến đám Trình Hàm gặp phiền phức thôi, nào ngờ ngay cả mình cũng bị cuốn vào theo.”

Lâm Quy lắc đầu:

“Không hẳn, đúng là bọn họ đã gặp phiền phức lớn rồi.”
Trước khi trở về căn phòng kia, tôi dội nước ướt cả nửa người trên, cố tỏ ra thoi thóp như thể vừa bị tra tấn vô cùng dã man.

Thấy vậy, Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ càng thêm sợ hãi.

Bọn họ sợ Lâm Quy sẽ tra tấn bọn họ giống như tôi lúc này.

Không ai trong đám người đó phát hiện ra trong bánh mì Lâm Quy đưa đến đã bị trộn lẫn với thứ khác.

Thế là đêm đó, mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc ngủ.

Khi chúng tôi thức dậy vào ngày hôm sau, cả đám đều kinh hoàng khi thấy mình bị trói cả tay lẫn chân, chưa kể ai cũng bị ném vào trong một bồn tắm riêng.

Lâm Quy nhàn nhã ngồi ở phía trước, trong tay nghịch mấy cái điều khiển từ xa.

“Tôi thích trò vừa đấm vừa xoa nhất đấy. Hôm qua thưởng bánh mì rồi thì hôm nay sẽ đến trừng phạt nhé. Vẫn là trò chơi hỏi đáp thôi. Nói cho các người biết, nhiệt độ nước trong bồn tắm này sẽ không ngừng tăng lên. Cho nên nếu không trả lời được câu hỏi của tôi, các người… sẽ bị luộc chín đấy.”

Trình Hàm suy sụp hét lên, mắng Lâm Quy là thằng điên.

Vương Hổ vừa chửi được vài câu đã bắt đầu kêu gào vì nước quá nóng.

Tôi nhìn vào bồn tắm của mình, không những nhiệt độ luôn ở mức dễ chịu mà còn có một em vịt nhỏ được thả nổi trên mặt nước.

Tôi: “…”

Lâm Quy: “Tiếp tục câu hỏi ngày hôm qua, tại sao cậu lại đẩy Hạ Diên xuống lầu?”

Người được chỉ là Từ Văn Hạo, cậu ta nhễ nhại mồ hôi, gần như không chút do dự mà hét lên:

“Đều là do nó tự chuốc lấy!”

Chương 3 : END

 

“Từ nhỏ thể chất ta đã kém, nhưng Ngũ muội thì khác, sức khỏe muội ấy rất tốt, mấy trò trèo tường, đánh nhau, trò nào cũng rành rẽ. Cha ta còn đích thân dạy muội ấy cách dùng thương rồi cả kỹ thuật bắn cung. Lần nào ta cũng ngồi trong sân quan sát, hơn nữa vô cùng ngưỡng mộ. Bởi vì với sức lực của ta, căn bản không nhấc nổi cây cung.”

“Có lần muội ấy chạy tới hỏi ta có muốn cùng ra ngoài đào trứng chim không, ta rất hiếu kỳ, nên bèn lẽo đẽo đi theo. Muội ấy trèo cây thoăn thoắt, lấy trứng chim xuống nướng cho ta ăn. Sau khi trở về thì ta đổ bệnh một trận.”

“Rõ ràng ta chỉ đứng đó, còn mấy việc trèo cây lội nước, nhóm lửa đều do một mình muội ấy xoay xở, nhưng ta cứ vậy mà đổ bệnh, hơn nữa bệnh nằm liệt giường.”

“Lúc đó Tiểu Ngũ vô cùng áy náy, nên ngày ngày nằm túc trực cạnh giường ta, nắm chặt lấy tay ta, dù ngủ cũng không chịu buông ra, như sợ ta sẽ chêt bất cứ lúc nào vậy.”

“Nhưng Tiểu Ngũ không biết, lúc muội ấy đang say giấc, ta cũng nhìn muội ấy rất lâu, trong lòng cực kỳ cực kỳ ghen tị. Sau đó, cha đến hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ta nói với ông ấy là Tiểu Ngũ đã dẫn ta ra ngoài chơi.”

“Thế là Tiểu Ngũ bị phạt quỳ trong từ đường ba ngày, nhưng muội ấy lại không hề tức giận. Hôm được ra ngoài, muội ấy còn đến tìm ta để xin lỗi, tiểu nha đầu nhìn ta chăm chú, dáng vẻ như trút được gánh nặng, vui vẻ vì ta rốt cuộc cũng bình phục.”

Thấy ta mỉm cười, muội ấy nói: “Vậy nên tỷ thấy đó, thực ra mối quan hệ của chúng ta đâu khác gì những đôi tỷ muội bình thường khác.”

Thẩm Tranh thở dài: “Từ hồi bé xíu ta đã là tâm điểm chú ý của cả nhà. Ta không thể ra ngoài, không thể hóng gió, không thể cưỡi ngựa, không thể bắn cung. Hệt như một con búp bê dễ vỡ, vừa chạm vào liền tan biến.”
Ta nhìn ra cửa sổ, Đại hoàng tử lặng lẽ đứng đó, khuôn mặt tuấn tú quay nghiêng trong nắng, ánh mắt chỉ dõi theo Thẩm Tranh.

Nhưng nàng mải mê hoài niệm, khoé môi phơn phớt ý cười, không hề nhận ra sự hiện diện của ngài ấy, mãi đến lúc Đại hoàng tử lại im hơi lặng tiếng rời đi.

Sau này, khi Thẩm Tranh vừa bình phục, Đại hoàng tử đã dẫn nàng đến thao trường. Như đôi tình nhân chưa từng xảy ra chiến tranh lạnh, bọn họ thuận theo tự nhiên, trở về lúc ban đầu.

Đại hoàng tử bao bọc nàng kỹ càng rồi đỡ nàng lên ngựa, cả hai cưỡi ngựa phi ngút ngàn. Mặc cho gió lớn rít gào nhưng vó ngựa vẫn nhịp nhịp vững vàng.

Trên thao trường, Đại hoàng tử còn dạy Thẩm Tranh bắn cung, suốt quá trình đều che chở nàng trong lòng. Ngài ấy giương cung, dịu giọng dỗ dành Thẩm Tranh: “Không sao, ta giúp nàng kéo cung, nàng nhắm kỹ phương hướng, chừng nào chúng ta ngắm chuẩn thì bắn tên.”

Thẩm Tranh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay to lớn đang cầm cung kia, thần sắc lộ rõ vẻ hiếu kỳ
Nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Tranh thật không hổ là người của Thẩm gia. Ngoại trừ mấy mũi tên đầu bị trượt mục tiêu, những mũi tên tiếp theo đều bắn trúng bia, cuối cùng còn có một mũi tên bắn trúng hồng tâm.

Thẩm Tranh vô cùng hưng phấn, quay phắt người lại, choàng tay lên vai Đại hoàng tử, hỏi: “Ngài thấy chưa kìa?”

Đại hoàng tử cụp mắt nhìn nàng, nụ cười trên môi như gió thoáng qua, thoắt cái đã vụt tắt, ngài ấy đáp: “Ta thấy rồi.”

Ngày đó Thẩm Tranh hân hoan như đứa trẻ nhận được kẹo ngọt, trên đường về cứ tủm tỉm mãi không thôi.

Đại hoàng tử trông lại có phần thờ ơ, nhưng ta thấy hai cánh tay rắn chắc đang ôm trọn vòng eo Thẩm Tranh, ngón trỏ tay phải gõ nhịp nhàng lên khớp ngón trỏ trái. Điều này biểu thị ngài ấy đang có tâm trạng vui vẻ.
Lần thứ hai Thẩm Tranh mang thai là vào hạ chí năm thứ hai nàng đến tộc Nữ Chân, hạ chí ở phương Bắc cũng rét buốt thấu xương, ta thấy Đại hoàng tử che chắn kín kẽ đôi tay nàng.

Thật kỳ lạ, người độc đoán như ngài ấy lại có ngày thận trọng đến vậy. Đương nhiên, người ngoài không tài nào nhận ra.

Ngài ấy hỏi Thẩm Tranh: “Sinh nhé, có được không?”

Thực ra, cho dù Đại hoàng tử có hỏi ý kiến của nàng hay không thì Thẩm Tranh cũng không thể từ chối. Nếu Đại hoàng tử muốn đứa nhỏ này, thì nàng nhất định phải sinh nó ra.

Thẩm Tranh nhìn chằm chằm Đại hoàng tử, thần sắc và ánh mắt khiến ta đoán mãi không thấu. Cuối cùng, chỉ thấy nàng gật đầu đáp một chữ: “Được.”

Điều này nằm trong dự liệu. Từ ngày nàng đến bên Đại hoàng tử, mỗi thời mỗi khắc đều là dáng vẻ hiền thục như vậy. Nàng buông mình theo thế sự xoay vần, tựa hồ cuộc đời không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn lấy lòng Đại hoàng tử, chỉ muốn sống sót qua ngày.

Mang thai tháng thứ ba, nàng xuất hiện triệu chứng mất ngủ về đêm. Thoạt đầu, Đại hoàng tử sẽ đến vỗ về nàng vào giấc, nhưng dần dà công vụ chất chồng, ngài ấy bận rộn xử lý nên Thẩm Tranh đã chuyển đến sống trong lều của Đại hoàng tử.

Một đêm nọ, ta mang bữa khuya cho Đại hoàng tử, thì thấy ngài ấy nằm nhoài nửa người trên giường, còn Thẩm Tranh nằm nghiêng sát bên cạnh, tay trái túm chặt vạt áo của ngài ấy.

Có lẽ đang mơ thấy ác mộng, nàng nhắm nghiền mắt, lắc đầu nguầy nguậy, tay phải như muốn bắt lấy thứ gì đó giữa không trung, miệng lầm bầm mỗi câu: “Xin lỗi…”

Ta rón ra rón rén bước vào, thấy Đại hoàng tử lay lay gọi nàng tỉnh dậy, rồi đỡ nàng tựa vào lòng mình, một tay chậm rãi vuốt v e từ đỉnh đầu để trấn an nàng, miệng thì thầm từng lời an ủi: “Không sao, đừng sợ, chỉ là mơ thôi.”

Thẩm Tranh choàng tỉnh, đáy mắt váng vất cơn mê, thấp thoáng chút hồi hộp. Đoán chừng vẫn còn mờ mịt, nên ngồi hồi lâu nàng mới định thần lại. Ta thấy nàng nằm ườn trong vòng tay Đại hoàng tử, lông mi dài buông rũ, che đậy những xúc cảm sâu trong lòng.

Đại hoàng tử vô cùng trông đợi đứa nhỏ này. Khi thai kỳ của Thẩm Tranh bước sang tháng thứ tư, ngài ấy bắt đầu chuẩn bị vật liệu làm một chiếc nôi nhỏ. Toàn bộ mảnh gỗ phải được cẩn thận mài nhẵn từng chút. Ta đứng sau lưng Thẩm Tranh, cùng nàng dõi theo bóng dáng Đại hoàng tử loay hoay với từng chi tiết.

Ta khẽ lên tiếng, giọng gần như van nài, nói với Thẩm Tranh: “Mặc kệ cô đối với ngài ấy thế nào, nhưng Đại hoàng tử thật lòng yêu thương đứa nhỏ này, cầu xin cô, đừng tổn thương ngài ấy.”

Nàng không đáp gì, lâu đến mức bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, rồi nàng bất chợt quay đầu nhìn ta, vẻ mặt điềm nhiên như thường, bảo rằng: “Cô cô lo xa rồi.”

Việc này không phải là ta lo xa. Gần đây, mặt trận tiền tuyến xung đột liên miên. Cuộc chiến giữa tộc Nữ Chân và Đại Lương đang kề cận trước mắt. Trong doanh trại lại có vô số con sóng ngầm chực chờ bùng nổ. Với một người thông minh như Thẩm Tranh, ta không tin nàng hoàn toàn chẳng biết gì.

Một khi khai chiến, thì trời ơi, chỉ có thể dùng từ thảm họa để hình dung. Năm đó, vào ngày đầu tiên Thẩm Tranh đến tộc Nữ Chân, lẽ ra ta phải kiên quyết khuyên răn Đại hoàng tử.

Nhưng ta có thể khuyên thế nào đây? Ngay cả ta cũng nhận ra Thẩm Tranh chẳng mấy thật tâm, thì một người lý trí như Đại hoàng tử lẽ nào lại không phát giác. Nhưng cả hai chưa một lần đề cập đến vấn đề này, nên ta chỉ đành đứng bên lề quan sát.

Khi nàng mang thai được tám tháng, ta mời về một đại phu người Hán.

Đương nhiên, trong doanh trại có quân y riêng, nhưng Đại hoàng tử cân nhắc đủ bề, ngài ấy muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối. Dù gì Thẩm Tranh cũng là người Hán, hơn nữa thể chất lại yếu ớt. Thói quen dùng thuốc của tộc Nữ Chân bọn ta và người Hán hoàn toàn khác biệt, nếu có đại phu người Hán túc trực chăm lo thì sẽ an toàn hơn, đề phòng trường hợp Thẩm Tranh sinh non.

Nhưng khi ta dẫn đại phu về, toàn bộ doanh trại đèn đuốc sáng trưng, thổi bùng một linh cảm bất an trong lòng.

Ta bước vào căn lều của Đại hoàng tử, nhận ra trong lều chỉ có vài thuộc hạ th@n tín của ngài ấy. Đồ đạc xung quanh bừa bộn tứ tung, còn Đại hoàng tử đang ngồi sau án thư, vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm, nhưng ta dám chắc ngài ấy vừa nổi cơn thịnh nộ.

Ngay giữa lều, ta thấy một người đàn ông nằm sõng soài trên đất, máu loang ra thành vũng. Ta nhớ rồi, hắn chính là tướng sĩ Bắc Cương đã tình nguyện quy phục tộc Nữ Chân.

Thẩm Tranh ngồi tựa người vào giường, bụng nàng đã lớn lắm rồi. Ta nghi hoặc nhìn về phía nàng, nàng cũng cười đáp lại ta.

Ta hoảng loạn bất an, cứ đứng đực mặt ra, bên tai loáng thoáng tiếng Đại hoàng tử chất vấn Thẩm Tranh: “Nàng thật sự cho rằng ta không hề đề phòng nàng sao?”

Thẩm Tranh chậm rãi nhắm mắt, thậm chí còn mỉm cười, nói: “Ta chỉ cược một ván, nhưng mà thua rồi.”

Đại hoàng tử bước tới bên giường nàng, trong mắt hằn sâu nỗi thất vọng đau đớn. Ngài ấy chỉ nói một câu: “Tang Cát nói đúng, không cùng tộc loại với ta, thì tâm ắt cũng khác.”

Nhưng ta đã không còn tâm trí nghiền ngẫm lời họ nói. Ta hét lên, chỉ vào tấm nệm đẫm máu dưới thân của Thẩm Tranh, rồi lớn tiếng gọi đại phu, Thẩm Tranh sinh non rồi.

Lúc Thẩm Tranh vật vã trong phòng, ta mới hỏi han rõ ngọn ngành. Thì ra nàng tìm được bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ của quân ta trong lều của Đại hoàng tử, rồi ngầm bàn bạc với vị tướng sĩ Bắc Tân Cương đã giả vờ đầu hàng kia, nhằm tìm cách tuồn tấm bản đồ ra ngoài.

Thẩm Tranh thật sự quá sơ suất, dù Đại hoàng tử đêm đêm ý loạn tình m3, cũng không đời nào buông bỏ đề phòng với nàng. Ngoại trừ ta, còn có hàng tá tai mắt giám sát nàng, lẽ nào nàng ngây thơ cho rằng Đại hoàng tử sẽ bất chấp lợi ích quốc gia để sa lầy trong tình ái ư?

Ta đứng từ xa nhìn về phía Đại hoàng tử. Trong phòng vọng ra tiếng hét đau xé ruột gan của Thẩm Tranh, ngài ấy ngồi đó, mặt thờ ơ như xưa, thần sắc lại tái nhợt, bàn tay nắm chặt tấm bản đồ bằng thẻ tre. Bởi vì dùng sức quá mức mà máu rướm ra từ kẽ ngón tay, rơi tí tách trên vạt áo, nhưng ngài ấy dường như chẳng bận tâm.

Thẩm Tranh đau đớn suốt ba canh giờ, rốt cuộc hạ sinh một bé trai – là thai lưu, vừa chào đời đã tắt lịm hơi thở.

Đứa nhỏ được đặt vào chiếc nôi do Đại hoàng tử tự tay ghép từng chi tiết, như đang say trong mộng đẹp.

Đại hoàng tử cứ ngẩn ngơ nhìn hình hài bé xíu ấy, từ đầu chí cuối chỉ đứng từ xa vọng lại.

Sau cùng, ngài bước đến bên giường Thẩm Tranh, nhẹ giọng kể cho nàng: “Bé con giống hệt chúng ta, khuôn mặt giống nàng, chiếc mũi giống ta, đôi mắt vẫn chưa mở nên không biết được, nhưng đoán chừng là giống nàng. Nếu thằng bé còn sống, sau này trưởng thành nhất định rất tuấn tú.”

Ngài ấy hỏi Thẩm Tranh: “Nàng cố ý đúng không? Chọn sẵn cái chêt cho đứa nhỏ này?”

Thẩm Tranh rã rời nằm đó, mắt dõi theo chiếc nôi, không nói cũng chẳng rằng. Ta chỉ thấy một giọt lệ trong suốt, hoặc có thể là mồ hôi, ai nào biết chắc được, lăn dài từ khoé mắt, thấm ướt vào vỏ gối, thổn thức trong câm lặng.

Đại hoàng tử vươn tay, dịu dàng vén mớ tóc rối bời trên mặt nàng, ngón tay vuốt v e theo xương gò má, lần hồi xuống phần cổ yếu ớt, theo từng tấc da thịt, tay cũng dần dần dồn lực.

Ngài ấy lại hỏi Thẩm Tranh: “Nàng đã từng thật lòng chưa?”

Thẩm Tranh im bặt không đáp.

Bàn tay Đại hoàng tử ngày một siết chặt, còn nàng chỉ thuận theo nhắm mắt lại. Nhưng không biết lý do gì, Đại hoàng tử đột nhiên buông tay, ngay trước khi nàng nghẹt thở. Ngài ấy đứng thẳng dậy, bàn tay vừa bóp chặt cổ nàng đang không ngừng run rẩy.

Thẩm Tranh ho khan dữ dội, phải mất hồi lâu mới im ắng lại. Ta thấy nàng nhìn Đại hoàng tử, chỉ nhìn như thế, bần thần xa xăm, không nói một lời.

Mãi đến khi Đại hoàng tử quay lưng bỏ đi, nàng cũng chưa từng hé miệng.

Đó chính là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.

Ta ôm đứa nhỏ còn đang quấn tã kia, đứng xa xa, nói vọng về phía nàng: “Thẩm Tranh, ta thật sự chán ghét cô.”

Đáy mắt nàng vẫn mờ mịt làn sương mỏng, nàng thều thào: “Tang Cát, người có thể giúp ta đặt đứa nhỏ này vào bờ sông Hoàng Hà không? Hoàn Nhan Hoàng không cần nó rồi. Hãy để nó xuôi dòng hạ lưu, thay ta trở về cố hương.”

Ta đẩy theo chiếc nôi đặt đứa nhỏ rồi quay người bước đi. Vừa dợm bước ra ngoài, Thẩm Tranh gọi với theo ta.

Ta ngoái đầu, thấy nàng cười tủm tỉm với ta, nụ cười tái nhợt không chút sinh khí, hệt như thuở đầu gặp gỡ, nàng như nhành hoa nở rộ lúc chớm xuân, buông nhẹ vài cánh mỏng run rẩy, khiến người ta muốn vây nàng trong lòng kính. Có điều, lần này ta sẽ không bị đánh lừa nữa.

Nàng nhìn vào mắt ta, yếu ớt thốt lên một câu: “Ta xin lỗi.”

Lúc ấy ta cứ băn khoăn trong lòng, không hiểu tại sao nàng lại nói xin lỗi ta. Mãi đến rất lâu rất lâu sau này, khi nàng đã về với cát bụi, ta mới giật mình hiểu ra.

Bởi nàng đã lén đặt bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ vào chiếc nôi do Đại hoàng tử dồn hết tâm huyết làm ra.

Thời điểm ta thả đứa nhỏ vào dòng nước, phía hạ nguồn đã có hàng nghìn quân sĩ Thẩm gia âm thầm ẩn nấp. Bọn họ chờ chiếc nôi kia trôi theo dòng sông, chờ cả bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ của tộc Nữ Chân.

Ta không biết nàng đã ngầm liên lạc với ca ca mình tự bao giờ, ta chỉ cảm thấy nàng rất tàn nhẫn.

Nàng biết Đại hoàng tử chưa một khắc nào buông lỏng cảnh giác. Nàng cố tình phơi bày, để Đại hoàng tử tưởng rằng nàng hoàn toàn bị nắm cán, nhưng thực chất, tấm bản đồ kia đã bị nàng giấu kín kẽ trong nôi.

Kể từ ngày mang trong mình giọt máu ấy, nàng đã tính toán mọi đường đi nước bước.

Tính toán lòng người, tính toán thời cơ. Nàng nói xin lỗi với ta là vì chính ta đã thả chiếc nôi theo dòng sông. Chính tay ta đã gửi bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ của tộc Nữ Chân đến chỗ kẻ địch.

Ta thật sự căm ghét nàng.

Tối đêm đó, Đại hoàng tử đau đớn tuyệt vọng chất vấn nàng, có phải cái chêt của đứa nhỏ là do nàng một tay sắp đặt không. Nàng lặng đi không đáp, nhưng chẳng lâu sau bọn ta đều biết được chân tướng, việc đó quả thực là do nàng cố ý. Nàng đúng là người phụ nữ độc ác, luôn tính kế mọi thứ, ngay cả máu mủ của mình cũng không tha.

Từ lúc biết chuyện, Đại hoàng tử gần như đắm chìm trong men rượu, suốt ba ngày ba đêm. Khi ta tìm tới thì ngài ấy đã say đến điên cuồng, may mà xung quanh không người khác.

Ta thấy ngài ấy nở nụ cười giễu, khuôn mặt tái nhợt quay sang nhìn ta, hỏi: “Tang Cát, nàng ấy đúng là người phụ nữ thông minh phải không?”

Ta ngoảnh mặt đi, vờ làm ngơ trước đôi mắt chán nản và đau đớn cùng cực kia.

Rất lâu rất lâu về sau, Đại hoàng tử cũng ngã xuống trên chiến trường, bị Tam ca của Thẩm Tranh bắn một mũi tên xuyên tim, là chính tay ta nhặt thi thể của ngài ấy về.

Ngài ấy an tĩnh nằm đó, trên cổ đeo một mặt dây chuyền bị bịt kín, ta biết trong đó đựng tro cốt của Thẩm Tranh.

Sau khi Thẩm Tranh phóng hoả tự thiêu, ngày hôm sau ngài đã hạ lệnh cho người đốt hài cốt của nàng thành tro bụi.

Trên chiến trường, Thẩm gia từng nhiều lần gặng hỏi về hài cốt của Thẩm Tranh. Lần nào Đại hoàng tử cũng lạnh lùng bảo đã cho chó ăn. Chỉ mỗi ta biết rõ, ngài ấy thận trọng để tro cốt Thẩm Tranh vào mặt dây chuyền ngọc này, rồi ngày đêm đặt kề cận nơi ngực trái.

Ta cứ tưởng Đại hoàng tử chỉ vui chơi qua đường. Bất kể dành bao nhiêu tình cảm cho một người phụ nữ, cũng sẽ có ngày lãng quên tất cả. Chỉ là vết thương mà nàng gây ra quá sâu đậm, đến mức khắc ghi trọn kiếp này. Để rồi mỗi lần nhớ lại đều khắc khoải một nỗi đau.

Thi thoảng, tâm trí ta hiện lên cảnh tượng một đêm khuya nọ, trong cơn ác mộng bủa vây Thẩm Tranh lẩm bẩm gọi tên Đại hoàng tử, rồi nàng giật mình tỉnh dậy, như thể cái tên đó chính là bùa hộ mệnh của nàng.

Sau này, những đêm vắng mặt Đại hoàng tử, nàng phải ôm chiếc áo của ngài ấy mới an tâm chìm vào giấc ngủ. Bởi thế, ta không nén nổi cơn hiếu kỳ, bèn hỏi nàng: “Cô có thích Đại hoàng tử không?”

Nàng im lặng phớt lờ, sở trường của nàng là trầm mặc, hơn nữa còn giỏi về khoản nối dối. Rốt cuộc nàng có từng yêu Đại hoàng tử hay không, ta thật lòng không biết. Nhưng dù có đi chăng nữa, thì chút tình ý ít ỏi ấy cũng chẳng sánh nổi quê hương, chẳng sánh nổi gia đình cùng người thân ruột thịt của nàng.

Nhưng hết thảy đã không còn quan trọng, bọn họ hòa nhau rồi.
_HẾT_

]]>